Tỉnh thức giả

0 Bởi: TATAMIMI

Có những mối quan hệ trong đời, khi nhìn lại, ta không còn trách ai. Ta chỉ đơn giản thở dài, rồi khẽ mỉm cười: "À, hoá ra mình đã từng đủ lòng tin để ở lại bên một người không đủ sức nâng."

Tôi đã từng gặp một người như thế.

Một người có vẻ ngoài hiền lành, cách nói chuyện dịu, ánh mắt không sát thương. Một người nói về năng lượng, về nhân quả, về tỉnh thức và hành trình chữa lành – như thể đã đi qua rất nhiều tầng sâu. Và có thể, ở một phần nào đó, họ thật sự từng chạm được chút ánh sáng. Nhưng ánh sáng đó... không đủ để soi rõ chính họ.

Tôi không ở lại vì bị dụ dỗ. Tôi ở lại – vì tôi muốn tin. Tin rằng ai rồi cũng có thể tốt hơn, nếu bên cạnh họ là một người đủ bao dung.

Và trong suốt một đoạn đường, tôi đã nhường phần "thắng" cho người đó – nhiều hơn một lần. Không phải vì tôi thua. Mà vì tôi thấy không cần thiết phải tranh. Có lúc tôi biết, rất biết, rằng kiến thức kia là sáo rỗng, lý thuyết kia là vay mượn, cách dẫn dắt kia là nửa tỉnh nửa mê. Nhưng tôi vẫn ngồi đó – im lặng – để không phá vỡ cái ảo tưởng họ đang tự níu lấy như một vỏ bọc.

Tôi từng chia sẻ kiến thức, từng "giả ngu", từng bước chậm lại để chờ một người chưa biết đường. Và cũng từng mong một điều đơn giản: rằng tình thương chân thật – sẽ lay động được phần người phía sau chiếc áo tinh thần mà họ đang mặc tạm.

Nhưng rồi, đến một lúc, tôi dừng lại. Không vì giận. Không vì thất vọng. Mà vì tôi đã thấy đủ.

Có những thứ, không thể đánh thức. Không phải vì nó quá tối. Mà vì chính người đó – chọn nhắm mắt.

Tôi không nói lời nặng. Tôi không vạch mặt. Tôi chỉ đi – nhẹ, nhưng đủ để để lại một khoảng trống.

Và khoảng trống đó – nếu họ đủ yên để nhìn vào – sẽ thấy rõ chính mình từng đối xử thế nào với một người đã thương họ bằng tất cả sự tử tế mà họ không đủ sâu để hiểu.

Tôi không còn ở đó. Nhưng tôi không hề oán. Vì bài học này, tôi đã học xong. Còn họ – sẽ học khi đến lượt.

Và nếu một ngày, họ đọc được những dòng này… Tôi tin – không cần nhắc tên, không cần chỉ mặt – họ cũng sẽ biết: mình từng là nhân vật chính trong một chương sách không được tái bản.

Cầu mong ánh sáng họ từng đọc – một ngày thật sự soi tới được bên trong họ. Khi ấy, tôi đã ở một hành trình khác rồi.

Và tôi vẫn mong… ánh sáng đó sẽ đến. Nhưng không còn là từ tôi.

zalo