Khi lòng vẫn còn thương một người nhưng cả hai không đến được với nhau, người ta vẫn thường dõi theo cuộc sống của nhau trong thinh lặng. Không phải để ngóng đợi một ánh mắt nhìn về phía mình hay một tiếng gọi tên cất lên quen thuộc, mà chỉ để chắc rằng đối phương đang sống ổn mà không cần có mình cạnh bên.
Chia tay thì cũng xa nhau rồi, buồn và khóc thì cũng xong cả rồi, tương lai không còn nhau nữa thì cũng xác định rồi...chỉ là, vì đã từng rất quan tâm lo lắng, đã từng vui khi thấy nhau cười và đau lòng khi thấy nhau rơi nước mắt, nên vô thức cứ kiếm tìm hình bóng của nhau thôi. Vì tình yêu thì có thể bị dập tắt chỉ vì một cơn ghen, một sự thay lòng chớp nhoáng, nhưng tình thương thì cứ âm thầm hướng về nhau như thế mà chẳng giải thích được vì điều gì.
Có đôi khi vô tình thấy đối phương, cứ đứng lặng thật lâu trước bóng dáng thân quen ấy mà không bận tâm bao ánh mắt khác đổ dồn về phía mình. Ai đó nói rằng chia tay là kết thúc, nhưng thực ra không phải, người ta chỉ kết thúc khi người ta hết thương. Mà trên đời có những người cả mấy mươi năm trôi qua, cả khi đã yên bề gia thất rồi, trong thâm tâm vẫn còn thương một người từng dang dở trong quá khứ. Không hề là phản bội người hiện tại, chỉ là quan tâm và an tâm khi thấy ai đó hạnh phúc, yên bình.
Yêu một người thì luôn muốn bản thân tự mình mang hạnh phúc cho họ, nhưng khi đã không thể ở bên một người, thì điều tốt đẹp nhất chẳng phải cầu mong cho họ sẽ hạnh phúc bên người khác hay sao? Cũng bởi vậy mà luôn ngóng trông tin tức của họ, luôn muốn quan tâm xem họ béo hay gầy, cuộc sống ra sao, yêu người thế nào...Bởi luôn có một mặc cảm canh cánh trong lòng, rằng mình đã không làm được cho ai kia hạnh phúc, thì người mà họ chọn sau này nhất định phải xứng đáng.
"Anh xin lỗi vì chúng mình dang dở
Để cho em phí lỡ tháng năm dài
Nhưng anh chúc em yên lòng trở lại
Rồi yên bình sẽ lại đến sớm mai...
Đừng oán trách và đừng buồn nhau nhé!
Mấy ai yêu được trọn vẹn một đời.
Anh vẫn dõi theo con đường em bước
Và mong cầu em sẽ hạnh phúc thôi.”
===========================================
Như Bố mẹ Tôi đã từng lấy nhau cách đây 51 năm, Đợt về thăm bố mẹ gần nhất, Mẹ nói
Hồi còn yêu mẹ, Mẹ Làm việc tại 1 huyện khác cùng tỉnh với bố, Dưới thời chiến tranh 1 thầy giáo như bố con vẫn đạp xe đạp chở 1 bó chè xanh dài như 1 mét ( Nguyên cây Loại Chè mà người ta nấu lấy nước uống như chè đá bây giờ) xuống cho cơ quan mẹ, Ai cũng bảo bố con nhiệt tình ,
Bố chen vào " Thật ra hồi đó bố yêu 1 cô trong làng, cô gái đó rất xinh, trắng và môi đỏ (Mẹ ngồi đó lườm lườm khi nghe bố tôi kể). Nhưng đi bộ đội về thấy cô ấy không còn thương bố, cô thấy bố đi bộ đội về không có gì nên cô không muốn quen bố nữa, hơn nữa cô ấy như tiểu thư, Bố nghĩ, " mình nôn thôn, kiểu gì sau này cũng phải làm ruộng, nếu cô ấy không chấp nhận mình có khi là cái may"( Hồi đó bố chưa đi học sư phạm)
Rồi Trong một lần gặp mẹ , Thây mẹ vừa gánh nước vừa cầm quyển sách học (Hồi đó chiến tranh). Bố nghĩ " Cô này nhìn nhỏ nhỏ mà chăm nhỉ", Thế là Bố để ý và rồi làm quen với mẹ. Sau đó mẹ là người chủ động viết thư cho Bố, Mẹ bảo "Thế mới lấy được chồng )
Rồi thời gian trôi đi, Bố mẹ tôi lấy nhau. Quãng thời gian tuổi thơ của mấy anh em tuôi cũng như những đứa trẻ làng quê khác cũng có nhiều niềm vui, hầu như chả biết là buồn là gì, Chúng tôi cứ chăm trâu cắt cỏ, Thậm chí có lần tôi còn ngủ luôn trên đống rơm khi bố mẹ gặt lúa và tuốt lúa (Thuê máy về gỡ hạt lúa ra khỏi cây lúa người ta gọi là tuốt lúa)
Tuổi thơ của anh em tôi chỉ còn nhớ là thời đó rất khó khăn, ăn cơm trộn khoai sắn, Cơm chỉ vài hạt cho có thôi, còn lại chúng tôi ít thấy bố mẹ cãi nhau, đánh nhau, Vì bố tôi làm giáo viên cũng vất vả với việc vận động học sinh đi học ( hồi đó làm gì có tiền nên nhà nhà đều không cho con cái đi học). Mẹ thì cong tác tại bệnh viện nên công tác cũng nhiều. Bố quyết định nghỉ hưu sớm để làm ruộng vì thời đó lương bố chả đủ trang trải cuộc sống, Con lại đông nữa.
Vậy là quay đi ngoảnh lại đã 51 năm. Trong khoảng thời gian 10 năm trở lại đây Tôi chứng kiến cảnh bố mẹ lăn ra ốm,bệnh đủ thứ trên đời. Nhưng ông bà vẫn bên cạnh nhau chăm nhau . Đúng là con chăm cha không bằng ba chăm ông . Đến cuối con đường Mẹ bị ốm nặng tưởng chừng sẽ không qua được, Ông vẫn ở bên chăm sóc động viên, con cái phụ vào chăm cùng ông, Rồi bà cũng qua được lúc nguy kịch trở về bên ông. Ông bà lại càng thương nhau hơn.
(Ảnh bố mẹ tôi tội lễ mừng thọ và ky niệm ngày cưới của bố mẹ)
Khi chúng ta không còn yêu thương nhau hãy nhìn thẳng vấn đề, đừng làm nhau tổn thương bằng cách chấp nhận sống cạnh nhau mà thương nhớ người khác hoăc sống để con có đủ Bố Mẹ, mà chúng ta quên đi nhau. Hãy sống thật với lòng mình . Và lựa chọn sống văn minh. Nhiều lúc buông bỏ cũng là cách để đơn giản hóa cuộc sống.
Người ta nói Yêu nhau không phải lúc trẻ lúc đẹp lúc ưu nhìn chúng ta mới ở cùng nhau được,. Khi chúng ta xấu, khi chúng ta bệnh, khi chúng ta buồn nhất, khổ đau nhất người bạn đời của mình vẫn ở bên cạnh đó mới là hạnh phúc thật sự. Những dục lạc về sắc đẹp nó chỉ là 1 thời rồi cũng qua đi, Chúng ta không sống mãi với sắc đẹp hay tuổi xuân được. Rồi ai cũng phải già đi