Tóc xưa

0 Bởi: Hang Tatamimi

Tôi có một người bạn cùng lớp y khoa, hiện ở bên Anh, mới mất vợ cách đây gần 2 năm. Anh ấy rất thương vợ và đã làm rất nhiều thơ. Khi chị ấy mất, anh đã chôn hết thơ theo vợ; nhưng mới đây, trong một lần thấy được sợi tóc của vợ sót lại bên gối, anh đã viết được một bài thơ mà chúng tôi khi đọc đều thấy xúc động.

“Biết anh là một nhạc sĩ có tài phổ nhạc – chính những bản nhạc phổ thơ của anh mà mọi người, nhất là giới sinh viên thuở trước, mới biết đến Nguyên Sa – tôi xin mạn phép gởi anh bài thơ “Tóc Xưa” để anh xem. Nếu như bài thơ gợi cho anh chút cảm hứng thì xin anh phổ nhạc giùm. Anh Thiệt không nhờ tôi, nhưng tôi vốn rất thương anh ấy qua tư cách và tình cảm của anh ấy, và đồng thời rất quí trọng Thiệt, mặc dù mới quen – thấy anh chị rất hiền hòa, đôn hậu, khiêm nhượng – nên muốn được làm trung gian để giới thiệu bài thơ đó với anh.”

Đến ngày 5/8/2014 anh Thu nhận được email của Nhạc sĩ Ngô Thuỵ Miên với nội dung sau:

 

“Dear anh Thu,

Viết vội gửi anh bản chép tay Tóc Xưa tôi phổ từ bài thơ của anh Dương Văn Thiệt. Tiếc là sáng nay mới biết software Encore viết nhạc của tôi bị bịnh, nên không thể gửi bản máy computer viết đẹp hơn nhiều!

Như anh đã biết vì hoàn cảnh riêng, tôi đã không còn sinh hoạt âm nhạc, văn nghệ… Nhưng mến anh chị, cũng như quí tình bạn của 2 anh, và nhất là tình nghĩa vợ chồng của anh Thiệt, tôi phổ nhạc bài thơ Tóc Xưa và mong đó là một kỷ niệm đẹp cho anh ấy.

Thân,
Bình”

 

"Ngày nào nhặt tóc quanh đây

Sợi nằm bên gối sợi bay ra vườn

Sợi dài buộc mối yêu thương

Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê

Mượt mà một thuở tóc thề

Gió lùa qua tóc mân mê vai mềm

Sợi nào đánh rớt bên thềm

Nhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng

Sợi nào sáng gội chiều hong

Gió đưa hương tóc qua song cửa mành

Lạc vào ngõ vắng nhà anh

Quen người quen cảnh không đành rời xa

Tóc nào đen óng hôm qua

Gởi vào trang sách bên ta mỗi ngày

Sợi nào là sợi tóc mai           

Loà xoà bên trán làm ai phải lòng

Để mà sáng đợi chiều trông

Sợi kề bên má sợi hôn môi người

Sợi nào từ thuở đôi mươi

Tóc tơ se kết tiếng cười nỗi đau

Sợi nhìn ngày tháng qua mau

Tóc xanh hôm trước bạc màu hôm nay

Tóc xưa giờ đã xa bay

Sợi buồn ở lại ngắn dài xót xa”

zalo