Nơi Mình dừng chân

0 Bởi: Hang Tatamimi

Nơi Mình Dừng Chân : Mỹ Tâm

(Ảnh : Lụm nét)

Dẫu biết mối quan hệ của chúng ta chẳng thể đi đến đâu! Một mối quan hệ không tên và cũng không có bắt đầu!

Nhưng vẫn muốn được yêu, được nhớ, được chờ đợi, được trao đi... Dẫu biết đau khổ nhưng bản thân vẫn muốn dấn thân vào...

 

Anh và em gặp nhau! Một chiếc điện thoại hỏng màn hình nối duyên! Một số điện thoại của người anh nhờ giúp đỡ!

Một quán nước! Một ánh mắt, những lời hỏi thăm, bản thân đã buâng khuâng xao xuyến!

Một người như em- 1 con bé chưa thể định nghĩa 2 từ "tình yêu" dù bản thân luôn tìm thấy sự tiêu cực của hai từ ấy trên rất nhiều trang báo, đã biết nhớ, biết mong anh!

Tất cả những gì nhận thấy, dường như em không thể nào diễn tả! Vì sao vậy! Vì anh là người đầu tiên cho em cảm giác ấy, cái cảm giác mà em chẳng biết nhận lấy làm sao, cũng chẳng biết biểu lộ thế nào! Bản thân từ lúc nào đã thích anh, em đã không còn nhớ rõ!

Chỉ biết rằng khi ấy cũng là lúc bản thân em nhận ra tình cảm này không nên có! Cánh cửa lòng khép lại, dặn lòng không nên để tình cảm này đi quá xa! Nhưng những gì em làm được lại khiến bản thân trở nên yêu anh!

 

Căn bản giữa thích và yêu đã rất khác nhau, nhưng giờ em đã yêu! Và tình yêu ấy đã chính thức đặt giữa ranh giới mong manh của đau khổ!

Bản thân em trước giờ chưa dám nghĩ mình sẽ yêu!

Sau bao sóng gió với bố mẹ vì chỉ để muốn bản thân thoải mái trong tình cảm của bản thân trong tương lai- 1 năm xem thư viện trường như là nhà, 1 kỳ khóc ròng rã trên bàn tự học thư viện!

Em đã khuất phục, đã quyết định bản thân nên vì gia đình, vì bố mẹ! 

 

Tình yêu với em không còn quan trọng nữa! Nhưng rồi anh đã đến, đã đến khi em không còn quan tâm tình yêu ra sao, như thế nào! Mang tất cả cảm xúc của yêu thương đánh bật vào tim em!  

 

Chắc cuộc đời trêu em... !

 

Càng muốn bản thân quên, muốn mối quan hệ không tên ấy không đi quá xa thì em lại càng yêu anh!

Yêu anh nhiều hơn!

Rồi khi cả 2 nhận ra tình cảm dành cho nhau cũng là lúc chẳng thể nào bắt đầu!

Dù biết yêu nhau nhiều đến mức nào đi chăng nữa, chúng ta cũng chẳng thể bên hay ở lại  cạnh đời nhau mãi mãi.

 

Em buồn, rồi chúng ta nói chuyện, hỏi thăm nhau thưa thớt đi...Để cứ ngỡ bản thân sẽ quên được anh, nhưng làm sao đây khi bản thân e đã bất lực! Đâu đâu cũng hình ảnh của anh! Một câu nói cũng làm em vui cả ngày, 1 kỷ niệm cũng làm em bất giác cười vô tri khi nhớ đến!

Cứ 11h hơn và 6h kém là thời gian anh hay đi làm về, em lại nhớ đến hình bóng ấy! Nhìn về nơi biển kia, nơi công trình ấy, lại nhớ những đêm trò chuyện cùng anh! Mọi thứ trong em dường như luôn nguyên vẹn! Lối ấy anh đi về, vẫn hay nhìn trông theo!

Anh biết không? Con đường anh hay đi, nhường như mỗi khi nhìn nó lại sợ hình bóng anh ùa về trong em! Cũng đã không biết bao nhiêu buổi trưa đứng ban công nhìn anh sãy bước, dẫu chỉ là nhìn từ phía xa nhưng bản thân lại yên tâm vô cùng! Chẳng cần anh biết em nhớ anh đến nhường nào, em mong thấy anh bao nhiêu, chỉ cần từ xa trông thấy hình bóng ấy, bản thân đã vui khôn xiết! Phải chăng đó là khác nhau giữa yêu và thích! Nhưng càng nhớ anh bao nhiều, bản thân đau khổ bấy nhiêu! Phải chăng chúng ta chỉ có duyên mà không nợ! Chỉ có thể lướt qua nhau mà không thể bên nhau được!

Dẫu cố gắng quên anh để bắt đầu và bên họ!

 

Nhưng tất cả đều vô nghĩa! Vì bên họ em chỉ cảm thấy bản thân thật xấu xa, dẫu đã cố gắng quan tâm họ rất nhiều,cố gắn đặt tình cảm nơi họ, nhưng cảm giác có lỗi với họ luôn thường trực trong em! Một lần nữa em quyết định trái lời bố mẹ, 1 lần nữa làm họ buồn! Bởi tình cảm là thứ chẳng ai quản thúc hay điều khiển được, em đã cố gắng nhưng không được anh à!  Em quyết định dành trọn vẹn tình cảm ấy cho anh! Nhưng không có nghĩa em sẽ tìm đến anh! Dù đã trở về cô đơn nhưng không đồng nghĩa em sẽ tìm đến anh và nói: " Anh hãy đến bên em, em cô đơn rồi!" Em sẽ không như vậy, không như vậy đâu anh à? Chỉ là em muốn dành trọn vẹn tình cảm ấy cho anh, không muốn san sẻ hay giấu nhẹm nó đi, càng không muốn kiềm nén nó! Dẫu đau em vẫn chấp nhận! 

Anh từng nói: "Anh chưa bằng lòng với hiện tại!" Em vẫn luôn nhớ câu nói ấy!

Có thể khi ấy em đã không còn quan trọng với anh nữa! Hay em căn bản đã không quan trọng với anh.

Nhưng biết sao bây giờ! Do em thôi, do chính em mà thôi! Anh đi, vâng, em chúc anh thành công! Em thực sự mong anh thành công! Nhưng nếu bảo em chúc phúc anh, em sẽ chúc phúc! Nhưng lời chúc phúc ấy vô cùng mâu thuẫn, bởi em muốn người có thể làm cho anh nhiều hơn là em chứ không phải là người khác!  Bởi: Nếu anh hạnh phúc em không đành lòng, nhưng nếu anh không hạnh phúc em càng không đành lòng!

Anh đi, em mong anh sẽ được đi nước ngoài như anh mong muốn!

 Em sẽ đợi, nhưng chỉ đợi anh thôi, không mong anh sẽ đến tìm em!

Vì em biết điều ấy quá xa xỉ và quá xa vời! EM NHỚ ANH! 

 

(Theo Guu)

 

 

 

 

 

 

       

zalo