Cuộc sốn vốn dĩ đã đủ mệt mỏi thế nên đừng làm cho mọi thứ thêm phức tạp nữa!
Đừng bắt đầu một mối quan hệ mới khi bản thân chưa sẵn sàng, đừng mở ra một mối quan hệ để rồi chả biết gọi tên nó như thế nào....
Là khi bản thân cả hai đã quá mệt mỏi, chả còn tha thiết để giữ nhau nữa thì cứ thế mà buông thôi...
Con người ta đôi khi lại rơi vào trạng thái trống rỗng, chả biết sắp tới mình sẽ phải làm gì, yêu ai và sống như thế nào?
Rồi chợt nhớ về những chuyện xưa. Và lại thầm ước rằng phải chi tôi đã không gặp ai đó, không bắt đầu một mối quan hệ nào đó. Để giờ khi nhìn lại mọi thứ đối với ta chỉ còn là quá khứ, chỉ là đã từng. Đâu đó cảm xúc đọng lại một cách bất chợt...
Không biết là do bản thân chưa đủ chính chắn hay cứ để cảm xúc cuốn theo chiều gió mà lúc ấy cả hai đã tự vẽ nên cho mình một mối quan hệ nhưng về sau chả ai biết gọi tên nó như thế nào!Chẳng là bạn mà người yêu lại càng không.
Nó lưng chừng lắm kìa! Mọi người thường bảo rằng đó là "mối quan hệ không tên"
Không tên cũng đông nghĩa với việc không có danh phận. Vậy tại sao con người ta cứ lao vào? Biết là sẽ chẳng đi đến đâu? Biết là kết thúc thì người chịu tổn thương là mình...
Bởi nó là thứ tình cảm mập mờ, có yêu nhưng chẳng cần phải nói, có nhớ nhưng không thể hiện, có cần nhưng không dám giữ... Thứ tình cảm vừa làm con người ta hạnh phúc vứa khiến con người ta đau lòng
Thế nên đừng bắt bản thân phải thật mạnh mẽ để quên một ai đó. Hãy yếu đuối một chút, nhưng đừng lụy. Vốn dĩ thứ gì đã xảy ra thì sẽ không thay đổi được nữa! Đôi khi chẳng cần có kết thúc đâu bởi mọi thứ đều chưa được bắt đầu một cách thực sự
Thay vì cố gắng quên đi thì hãy xem nó là một quá khứ đẹp, một quá khứ đáng được trân trọng bởi cả hai đã từng nghi đến nhau với cái gì đó đẹp đẽ của cuộc đời