Trôi theo cơn mơ niền đâu rất thật ,
Có bình yên nào không xót xa
Cô đơn xa xưa từ giây phút nào
Đến vô tận ?
Khi đến một độ tuổi mà hầu hết chúng ta không còn quan trọng
Người yêu đơn giản chỉ là bạn ngồi cạnh ghế trên chuyến bay cuộc đời
Hồi đôi mươi tôi từng yêu một người đến mức bỏ hết tất cả, thoả hiệp mọi điều kiện miễn là để không mất người đó. Tôi phó mặc mình cho người ấy, như phó mặc một chuyến bay cuộc đời cho một phi công cầm lái, không cần biết họ lái đời mình đi về đâu...
Cuộc tình không lành lặn, chấp nhận chịu đau để được yêu nhưng đến lúc đau quá chịu không nổi. Tôi buông...
Phải mất vài năm sau, cảm xúc của mình phai dần cho đến một ngày tắt hẳn. Một ngày nọ, một cuộc điện thoại đến, một cuộc hẹn gặp. Người đó muốn nối lại, muốn đồng hành, muốn tiếp tục những gì trước đây dang dở.
Tôi cảm ơn người đó đã cho tôi sống đủ các miền cảm xúc, từ những rung động, khát khao, hạnh phúc và đặc biệt là tận cùng khổ đau. Nhìn thẳng vào mắt người đó, tôi từ chối.
Khi bạn đau khổ tận cùng vì một ai đó, thì sau đó, là sự cạn kiệt của cảm xúc. Người ta sẽ dễ dàng buông bỏ hoặc "nhìn nhau ô cũng như mọi người", khi mà cảm xúc không còn nữa
----------------
Sáng nay cafe với chị, chị hỏi tôi sao lâu rồi không thấy yêu ai, tôi chỉ trả lời chị, em vẫn yêu, nhưng giờ tình yêu không lớn bằng chính cuộc sống của em, nên người ta chỉ thấy cuộc sống em chứ không thấy tình yêu mà em đang có.
Đại khái, những năm 20 tuổi, người yêu như một phi công lái cuộc đời tôi đi, đến đâu thì đến, và tôi chỉ cho phép điều đó khi tôi trẻ.
Bước qua tuổi 30, người yêu đơn giản là người ngồi cạnh mình trên một chuyến bay cuộc đời. Nếu thương nhau đủ, thì sẽ cùng ngồi hết chuyến này qua chuyến khác. Còn không đủ, thì sẽ có người khác ngồi bên cạnh. Thế thôi
Dại dột nhất là trói đời mình cho một người mà mình phải nhận về nhiều đau khổ. Cũng như, dại dột nhất là đẩy đời mình vào việc chỉ có một lựa chọn duy nhất. Dại dột như nhau cả.
Chỉ đến khi chúng ta hiểu tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong đời, chúng ta mới thực sự trưởng thành. Tình yêu suy cho cùng là một thứ giá trị trong rất nhiều giá trị mà chúng ta có trong cuộc đời ngắn ngủi này.
-----------------
Cuộc sống phát triển, chúng ta sẽ học được những bài học: xây dựng một cuộc sống ổn, hãy nghĩ đến chuyện tô màu cho cuộc sống ấy bằng tình yêu. Giống như hãy có một căn nhà ổn định, một cái bàn, rồi hãy nghĩ cắm một lọ hoa lên đó.
Chứ đừng như ông hoạ sĩ trong Triệu đoá hồng, bán căn nhà đi để mua một triệu đoá hồng tặng cô nàng ca sĩ ông ta thầm yêu để mong khi bình minh cô sẽ hạnh phúc vì những đoá hoa ấy. Bẽ bàng thay, khi cô rời đi, những đoá hoa héo úa, chàng hoạ sĩ còn lại là một kẻ không nhà, sống với ảo mộng.
Nói thật, người ta chỉ yêu say đắm, yêu sống chết một ai đó khi ta chưa có gì trong tay. Chứ khi bạn tạo ra các giá trị cho cuộc sống của bạn đủ đầy và vui vẻ, bạn sẽ cảm thấy để quá buồn cho một sự mất mát cảm xúc yêu đương, là thứ vô cùng xa xỉ.
Vậy thì hãy tạo ra cuộc sống, trước khi đi tìm tình yêu.
Và tìm được rồi thì hãy an nhiên mà nghĩ, à, đã có người bạn đồng hành trên một chuyến bay. Người đó sẽ có thể có hoặc có thể không đi các chuyến tiếp theo, thì hãy hiểu rằng, điều đó là lẽ bình thường của cuộc đời.