"Vì sao họ bỏ tôi?"
Một câu hỏi tưởng như nhỏ bé, nhưng khi được đặt ra từ miệng một người từng yêu một kẻ ái kỷ, nó nặng như ngàn tấn đá đổ sập lên lồng ngực. Không phải vì họ yêu không đủ nhiều, không đủ tốt, không đủ hy sinh. Mà bởi vì họ đã dám nhìn thấy cái thật trong người từng được họ yêu.
Người ái kỷ không bỏ bạn vì bạn tệ. Họ bỏ bạn… vì bạn đã bắt đầu nhìn thấy họ.
Người ái kỷ đến không phải để yêu bạn. Họ đến để lấp đầy chính họ.
Họ bước vào cuộc đời bạn như một giấc mơ – dịu dàng, sâu sắc, thông minh, cuốn hút. Nhưng đó không phải tình yêu, đó là sự sao chép tinh vi của tình yêu, một màn trình diễn được biên đạo để dẫn bạn đi vào mê cung. Ở nơi đó, bạn không còn là bạn – bạn trở thành sự phản chiếu của cái tôi họ cần thấy để cảm thấy có giá trị.
Nhưng tình yêu thực sự không đòi hỏi bạn phải đánh mất mình để giữ một ai khác.
Người ái kỷ mang bên trong mình một đứa trẻ bị bỏ rơi – một phần bản thân từng bị cha mẹ chối từ, từng bị ép trở nên hoàn hảo, hoặc từng bị trừng phạt chỉ vì là chính mình. Họ lớn lên trong một thế giới mà yêu thương gắn liền với điều kiện: "Hãy giỏi đi rồi mẹ mới yêu", "Phải im lặng nếu muốn được ở lại", "Mày mà sai thì không ai chấp nhận mày đâu".
Đứa trẻ đó chưa bao giờ được ôm lấy bằng ánh mắt đầy cảm thông. Và thế là, chúng khoác lên bộ giáp: "Tôi không cần ai yêu. Tôi sẽ kiểm soát tình yêu."
Ái kỷ là một cơ chế sống sót. Đau đớn thay, nó đã giúp họ tồn tại trong quá khứ. Nhưng ở hiện tại, cơ chế ấy giết chết mọi thứ chạm vào – đặc biệt là những người yêu họ bằng trái tim trần trụi.
Người ái kỷ không thể chịu đựng được sự thân mật thật. Vì càng thân mật, họ càng sợ bị nhìn thấy. Và họ biết – một khi bạn nhìn thấy họ, bạn sẽ không còn phục tùng. Bạn sẽ bắt đầu đặt câu hỏi. Bạn sẽ muốn một mối quan hệ có chiều sâu, có sự công bằng. Bạn sẽ không còn là “gương chiếu yêu” giúp họ cảm thấy mình quan trọng.
Và đó là lúc bạn trở thành mối nguy hiểm.
Bạn nghĩ họ bỏ bạn? Không. Họ tháo chạy.
Tháo chạy khỏi ánh sáng bạn mang theo.
Tháo chạy khỏi chiếc gương phản chiếu sự thật.
Tháo chạy khỏi cảm giác nhỏ bé mà họ chôn giấu suốt đời.
Họ không muốn bạn thấy họ sợ.
Không muốn bạn thấy họ trống rỗng.
Không muốn bạn thấy rằng, đằng sau tất cả sự ngạo nghễ kia là một đứa trẻ chưa bao giờ được ôm.
Còn bạn – người yêu họ – bạn ở đâu trong câu chuyện này?
Bạn là người đã yêu quá chân thành. Đã cố gắng quá nhiều. Đã nghĩ rằng nếu mình đủ tốt, đủ dịu dàng, đủ kiên nhẫn… thì người đó sẽ thay đổi.
Nhưng bạn ơi, bạn không thể chữa lành một người vẫn tin rằng họ không hề có vết thương.
Bạn không thể yêu họ thay cho việc họ cần yêu chính họ.
Bạn không thể trao tình yêu đủ lớn để lấp đầy một cái hố không đáy.
Bạn có quyền đau. Bạn có quyền oán trách. Nhưng xin bạn – đừng nhầm lẫn giữa bị rời bỏ với được giải thoát.
Khi một người ái kỷ rời đi, họ không mang tình yêu theo, vì tình yêu chưa từng thực sự hiện diện.
Điều họ lấy đi – là ảo tưởng của bạn về một ai đó bạn nghĩ là "của mình".
Điều bạn còn lại – là chính bạn. Trần trụi, run rẩy, mệt mỏi. Nhưng cũng là lúc bạn có cơ hội trở về.
Về với đứa trẻ bên trong bạn – người từng tin rằng yêu là phải đánh đổi, phải phục tùng, phải hy sinh. Về với một trái tim đang chắp vá, nhưng ít nhất giờ đây biết đâu là thật, đâu là giả. Biết rằng yêu không thể là vết thương được gói bằng ruy băng lãng mạn.
Bạn không bị bỏ rơi. Bạn được trả lại cho chính mình.
Họ đi, vì bạn không còn là con mồi. Bạn đã trở thành người có ánh sáng – và ánh sáng luôn khiến bóng tối lo sợ.
Nếu bạn cần một lý do để rời đi, hãy nhớ:
Tình yêu không khiến bạn mất đi bản thân.
Tình yêu không khiến bạn nghi ngờ giá trị của mình.
Tình yêu không thao túng, không khiến bạn phải đau để giữ.
Và nếu điều đó xảy ra – thì đó không phải là yêu. Đó là cơ chế sinh tồn của một người chưa từng được yêu đúng cách, và giờ đây đang vô thức tái hiện lại bi kịch ấy lên bạn.
Xin bạn, đừng để mình trở thành nạn nhân thêm một lần nữa.
Bạn có thể yếu đuối – nhưng đừng quên, bạn xứng đáng được là chính mình mà vẫn được yêu.
Một cách dịu dàng. Một cách trọn vẹn. Một cách không khiến bạn phải tan nát thêm lần nào nữa.
Và tình yêu thật ấy – không bao giờ đến từ một người cần bạn đau để họ thấy mình mạnh.